Cuộc sống thường nhật

Thư viện này đem lại cho ta phương tiện để mở mang trí tuệ bằng việc mỗi ngày ta dành ra từ một đến hai giờ tự học và việc này giúp ta phần nào bù đắp được sự thiếu thốn giáo dục mà cha ta đã từng muốn ta nhận được. Đọc sách là thú tiêu khiển duy nhất ta cho phép bản thân mình. Ta không phí thời gian la cà quán rượu, chơi bời, hoặc đùa giỡn dưới bất kì hình thức nào và ta vẫn cần cù làm việc không biết mệt mỏi vì điều đó cần thiết. Ta mắc nợ khi mở nhà in, ta có một gia đình với lũ trẻ cần phải được giáo dục và ta phải cạnh tranh với hai nhà in khác trong vùng đã mở trước ta.

Nhưng hoàn cảnh của ta mỗi ngày một khấm khá hơn. Với bản tính tiết kiệm, và một trong những lời cha dạy ta từ lúc bé, được lặp đi lặp lại là câu tục ngữ của Solomon: “Con có thấy một người cần mẫn trong công việc của mình hay không? Hắn ta sẽ đứng trước mặt các vị vua, chứ không phải những kẻ tầm thường”, ta coi đức tính cần cù như một phương tiện để đạt được sự giàu có và danh tiếng. Điều này đã khích lệ ta rất nhiều, mặc dù ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đứng trước mặt các vị vua theo nghĩa đen, nhưng vì điều này đã xảy ra, ta đã có dịp đứng trước năm vị vua, và trong đó đã vinh dự được ngồi xuống ăn tối với một trong năm người đó, vua Đan Mạch.

Có một câu tục ngữ Anh rằng: “Muốn biết ai sẽ ăn nên làm ra, hãy nhìn vào vợ anh ta.” May mắn thay, ta có được một người vợ cũng cần cù và thanh đạm hệt như ta. Vợ ta đã đỡ đần ta rất nhiều trong việc làm ăn, sắp xếp và đóng các tập giấy in, trông nom cửa hiệu, thu mua giẻ lanh rách để làm giấy, v.v… Chúng ta không thuê những người phục vụ nếu không cần thiết, cái bàn của chúng ta đơn giản cũng như không màu mè và đồ đạc trong nhà cũng là loại rẻ tiền nhất. Ví dụ như bữa sáng của ta, suốt một thời gian dài chỉ gồm bánh mì và sữa (không có trà), và ta ăn bằng chiếc bát bằng đất nung giá 2 penny cùng với chiếc thìa bằng thiếc.

Nhưng điều gì khiến ta nhận ra gia đình ta bắt đầu xa xỉ và đời sống đã thay đổi, bất chấp các nguyên tắc mà ta đã đưa ra? Đó là một buổi sáng khi ta xuống ăn sáng và phát hiện ra chiếc bát đất nung cùng chiếc thìa thiếc được thay thế bằng một chiếc bát sứ và thìa bạc. Vợ ta đã âm thầm mua những thứ này cho ta và đã tiêu tốn một khoản không nhỏ: 3 đồng và 32 siling. Vợ ta đã không viện cớ hay xin lỗi gì, thay vào đó nàng chỉ nghĩ rằng chồng của nàng xứng đáng được có một cái thìa bạc và bát sứ như bất kì người hàng xóm nào. Đó là sự hiện diện đầu tiên của dĩa và đồ sứ trong nhà ta, và một vài năm sau, khi gia đình khấm khá hơn, số lượng đồ dùng này cũng dần tăng lên có giá đến khoảng vài trăm Bảng.

(Còn tiếp)

Các phần

image_pdfimage_print

Trả lời

Điện thoại
Messenger
Zalo
Facebook
Liên hệ