Nghe bài viết

Tín dụng thương mại, nên trân trọng và cải thiện nó: dễ mất và khó phục hồi

Tín nhiệm là hay phải là tình nhân của thương nhân, nhưng tôi cũng phải nói với anh, anh đừng nghĩ có lúc nào đó sẽ ruồng bỏ cô đi, bởi một khi anh đánh mất cô, cô khó lòng quay trở lại nữa; và còn nữa, cô có một phẩm chất, mà cô khác biệt với hầu hết các quý cô mà xứng đáng với tên gọi đó- nếu bạn tán tỉnh cô, cô đi mất; nếu bạn xoay xở một cách khôn ngoan để khiến cô tin rằng bạn thật sự không cần cô, cô đi theo và tán tỉnh bạn. Nhưng nhân tiện tôi cũng nói thêm, không thương nhân nào có một hoàn cảnh tốt đến mức nói anh không muốn, nghĩa là không cần tín nhiệm.

Tín nhiệm, bên cạnh vốn, thực sự là nền tảng, đời sống và linh hồn của việc kd; nó là sự thịnh vượng của anh; nó hỗ trợ anh trong những vấn đề căn bản của toàn bộ tm; thậm chí cả trong những vấn đề công cộng (xã hội), nó là sức mạnh và ngân quỹ của một quốc gia. Chúng ta cảm nhận, sau những cuộc chiến tranh, kết quả của cả việc thái quá, của thiếu thốn và hưởng thụ một quỹ đầy đủ của tín nhiệm.

Tín nhiệm tạo chiến tranh và hòa bình; thúc đẩy quân đội, trang bị cho hải quân, chiến đấu trong trận chiến, bao vây các thị trấn; và nói ngắn gọn, nó phải được gọi là gân cốt của chiến tranh, hợp lý hơn là bản thân tiền, bởi nó có thể làm mọi thứ này mà không cần tiền, hơn thế, nó sẽ khiến tiền làm công cụ, dẫu cho nó [trước đó] là độc lập.

Tín nhiệm khiến những chiến sĩ chiến đấu mà không cần thanh toán, đội quân hành quân mà không có lương thực dự trữ, và khiến thương nhân giữ cửa hàng mở cửa mà không có vốn. Sức mạnh của tín nhiệm không thể được miêu tả bằng từ ngữ, nó là một công sự vững chắc không thể đánh chiếm được, cho dù là đối với quốc gia, hay với một con người đơn lẻ trong việc kd; và người có tín nhiệm không thể bị “tấn công” hay bị tổn thương, cho dù anh có tiền hay không; hơn thế, nó sẽ tạo ra tiền, và hãy còn nữa, nó tạo ra tiền mà không có thực chất; mà không có materia medica (như các bác sĩ có nó); nó thêm một giá trị và hỗ trợ tăng thêm bất kỳ giá trị nào, ngay cả với cái bản chất tầm thường nhất; nó khiến giấy trở thành tiền, và lấp đầy Sở giao dịch và nhà băng với nhiều triệu tùy thích, dựa trên nhu cầu. Như tôi đã nói trong chương trước, nó làm gia tăng tm, giờ tôi có thể bổ sung, nó tạo cho tm và toàn bộ tm quốc gia hàng triệu bạc nhiều hơn số lượng tiền trong quốc gia có thể đếm được.

***

Nó có lẽ là sự thật, như vài người khẳng định, rằng chúng ta không thể lèo lái việc tm để lấy nhiều hàng hóa hơn chúng ta có thể buôn bán, nhưng khi đó cũng đúng, rằng bởi sự giúp đỡ của tín nhiệm, ta có thể tăng số lượng đó và rằng nhiều hh được tạo để buôn bán nhiều hơn nếu không có [tín dụng]; nhiều hh được mang ra thị trường hơn; và thậm chí trong sự tiêu dùng cuối cùng, hàng nghìn gia đình mặc quần áo trước khi họ trả cho chúng, và ăn bữa tối dựa vào việc mua chịu với người hàng thịt! Nói cho đúng hơn, hàng ngàn người có thể đã không mua bất kỳ trang phục nào nếu họ thanh toán cho chúng bằng tiền mặt, song mua chúng dựa trên việc mạo hiểm tín nhiệm của họ và trả chúng khi họ có thể!

Thương mại được thúc đẩy bởi tín nhiệm, và nó tăng trưởng bằng sự sử dụng trước [các hàng hóa và dịch vụ]; bởi con người thường mua quần áo trước khi trả tiền cho chúng, bởi họ cần quần áo trước khi họ có thể để dành ra tiền dư; và điều đó diễn ra thật nhiều, thật sự chúng thêm một sự thành công lớn đối với quy mô của tm nội địa nước ta. Biết bao gia đình mà sống dựa vào tín dụng, thậm chí bằng với số tiền của hai hay ba năm thu nhập của họ, trước khi [thu nhập đó] đi vào túi họ, vậy nên họ có thể được nói là đang ăn con bê trong bụng của con bò. Họ sử dụng kho hàng trong tm; và thậm chí chính ngay mục này có thể phát biểu trường hợp chung: tôi không nghi ngờ gì ở thời điểm này đất nước nợ tm một vài triệu Ster; ý tôi là, người thượng lưu nợ thương nhân thật nhiều tiền, cái mà về lâu về dài, tiền cho thuê đất của họ sẽ phải thanh toán [khoản nợ đó].

Do đó, thương nhân tin tưởng chủ đất thật nhiều, có được điều đó vì đến lượt, họ cũng trao tín dụng cho người khác? Tin tưởng đặt hàng hóa và tiền của họ vào trong tm, đặt vào trong tay người khác, và kiên nhẫn chờ sự thanh toán cho tới khi đất tạo ra được sản phẩm từ quá trình sản xuất, tức là tiền cho thuê đất.

Thương mại không bị giới hạn; sản phẩm của đất đai có thể và bị kìm giữ. Tm không thể vượt quá giới hạn hh nó có thể bán; nhưng trong lúc đó, tm có thể tăng vốn tiền mặt nhờ có tín dụng, nó có thể tăng kho hh để bán; và sau đó nó không còn việc gì khác để làm mà chỉ cần tìm kiếm thị trường để bán; và việc này chúng ta thực hiện khắp nơi trên thế giới, cho tới khi sức mạnh của kho hàng tăng lên thực sự.

Do đó, tín dụng thúc đẩy hh ở trong nước, còn hh thì cho phép chúng ta đưa ra tín dụng ra nước ngoài; và do đó số lượng hh mà chúng ta làm ra, và cái tăng lên vô tận ở trong nước, khiến ta phải tìm hay thúc đẩy một lối thoát ra nước ngoài. Điều này là hiển nhiên, tm nội địa làm tăng công nghiệp sản xuất của ta, đến mức mà nước Anh có lẽ được nói cung cấp quần áo cho toàn thế giới; và trong việc gánh vác tm tại nước ngoài, hoàn toàn phụ thuộc vào hh Anh quốc, đưa tín dụng cho hầu hết các quốc gia trên thế giới; bởi rõ ràng là hh của chúng ta tại thời điểm này dựa vào tín dụng trong nhà kho của thương nhân tây ban nha, bồ đào nha, hà lan và đức, ý và thổ; hơn thế ở cả nước tây ban nha mới và brazil.

Sự tràn ngập số lượng hh như vậy tăng lên trong nước Anh, không chỉ là kết quả của của cải và hh hữu hình của người Anh; chúng ta không thể chối điều đó; sự kết nối những kho hàng đó với giá trị của hh, luôn xuất hiện ở Anh quốc trong tay của các nhà sản xuất, nhà kinh doanh và thương nhân; cũng như đối với của cải mà xuất hiện trong vận chuyển, trong kho trên cạn và đồng tiền lưu thông của các quốc gia, sẽ được tính tới như là nguồn vốn kỳ diệu phi thường, đến mức mà cả toàn bộ Châu âu cũng không thể không công nhận.

Nhưng mọi điều này là hàm ơn thứ phi thường gọi là tín dụng, phạm vi ảnh hưởng của nó trong tm Anh quốc, khó mà ước tính hết được, với tư cách là lợi ích của nó cho Anh quốc, thật sự không sao tả hết được. Nó phải được nói như thế này, với danh dự của thương nhân Anh, họ hiểu cách để quản lý tín nhiệm cả trong việc lấy và trao tín dụng, tốt hơn bất kỳ thương nhân nào khác trên thế giới; thực vậy họ có một cơ hội to lớn để cải thiện nó, và sử dụng nó, do đó có thể sẵn sàng hơn cho việc làm điều tốt nhất cho tín nhiệm của họ, hơn bất kể thương nhân nước nào khác.

Do đó, ta thường thấy thương nhân gánh vác một việc buôn bán to lớn phi thường với chỉ một lượng hh vừa phải của chính họ, phần còn lại đều đạt được bởi quyền lực của tín dụng; lấy vd, tôi biết một người trong một nhà kho tư nhân ở Lodon buôn bán 4000 pao một năm và chờ lợi nhuận quay vòng một lần sau nhiều năm, mà không có 1000 pao vốn tự có, hay không có nhiều hơn; số còn lại đều dựa vào tín dụng, là vốn của người khác tiếp tục được quản lý trong tay anh; và điều này không được thực hiện bây giờ và sau đó, như một sự kiện hiếm có, mà nó xảy ra thường xuyên trong tm, có lẽ được thấy mọi ngày, như cái trong cấp độ của nó như dòng máu chảy xuyên suốt toàn bộ cơ thể của thương nhân Anh quốc.

Mọi thương nhân cả trong việc trao và nhận tín dụng, phương thức mới thiết lập lên cửa hàng và cửa nhà kho, trong những lá thư tín: Không đặt tin tưởng về phía bán lẻ, là một định đề trong thương mại; và mặc dầu người ta đã nỗ lực thử điều đó trong một vài nghành thương mại, song chưa bao giờ điều đó mang tới bất cứ sự hoàn hảo nào; và hầu hết những ngành thương mại này, mà tiên phong thiết lập nó, bị ép buộc phải đặt nó xuống lại, hay hành động đối lập với nó trong việc kd của họ, hoặc phải nhìn một vài kh thực sự tốt rời khỏi họ để sang cửa hàng khác, người kh mặc dầu họ không mang theo tiền, song có cơ sở vững vàng để khiến bất kỳ thương nhân nào tin tưởng họ, và người vào thời điểm thích hợp thanh toán đủ và đúng hẹn.

Trái ngược lại, thay vì không đặt lòng tin vào bán lẻ, chúng ta thấy một số lượng đáng kể các gia đình không mua bất kỳ thứ gì mà không dựa vào sự tin tưởng; thậm chí bánh mỳ, bơ, bia, kẹo, thịt bò, và thịt cừu, rượu vang, các đồ tạp hóa,… và các thứ với những gia đình tồi tàn nhất trước đây nói chung được bán lấy tiền ngay. Do đó, tôi biết một  gia đình, thu nhập vài ngàn một năm, trả người hàng thịt, tiệm làm bánh và tiệm tạp hóa, người làm pho mát gần 100 pao một lần và nói chung 100 lần từng khoản nợ [nhỏ] của họ, tuy vậy người thương nhân nghĩ thật đáng giá để tin tưởng họ, và sự thanh toán của họ cuối cùng rất trung thực và tốt lành.

Điều này là điều tôi nói mang lại mảnh đất màu mỡ trong việc nợ nần trong tm, và buộc thương nhân lấy tín dụng của một người.  Song họ không đánh mất gì bởi hoặc là thương nhân tìm thấy nó trong giá, và họ chăm lo để khiến những gia đình như vậy trả một cách êm ái cho tín dụng, trong tỉ lệ hh của họ; cũng không phải hi vọng cách khác, bởi trừ phi lợi nhuận xứng đáng với nó, thương nhân không thể có đủ sức thật dài mà không có tiền.

Tín dụng này khởi đầu trong nền sản xuất của chúng ta, thậm chí ở chính ngay sự vận hành đầu tiên, bởi chính những nhà sản xuất bắt đầu nó. Lấy vd một nhà buôn vải miền quê, hay một người làm sản phẩm gì đó tùy bạn, miễn là anh là người mua hàng hóa để sản xuất hay buôn bán; đúng là không thể tin tưởng người quay tơ và dệt vải khốn khổ; người thứ nhất quay vì miếng bánh, người sau không chỉ dệt vì bánh mà còn vì họ có nhiều người công nhân và các chàng trai bên dưới họ, những người rất nghèo, và nếu họ muốn thanh toán lương của họ vào tối thứ 7, thì bữa tối vào Chủ nhật phải thiếu thốn, và có lẽ trong mối nguy chết đói của gia đình của họ, gần thứ bảy tới.

Nhưng mặc dù người bán vải không thể có tín dụng cho người quay tơ và dệt, anh mua len ở người bán sỉ lông cừu, hay người bán lông thú, và anh lấy tín dụng hai đến ba tháng cho điều đó; anh mua dầu và xà phòng của chủ hàng miền quê, hay nhận từ đại lý của anh ở London, và anh lấy tín dụng dài hơn cho điều đó, và giống thế cho mọi thứ khác; vậy nên nhà buôn vải của bất kể việc kd đáng kể nào, khi anh mất đi, sẽ vẫn đang vay 4000 hay 5000 bảng Anh.

Nhưng, khi đó, nhìn vào trong sổ sách của anh, và bạn sẽ thấy đại lí của anh ở Blackwell Hall , người bán cho anh quần áo, hay người giữ nhà kho, người bán áo vải thô và thuốc, hay cả hai, có 2000 bảng giá trị hh trong tay chưa bán, và đặt tin tưởng vào người bán vải, và nhà buôn vải, và các thương nhân, đối với giá trị hh nhiều hơn 4000 bảng, và nhìn vào trong nhà xưởng anh, gọi là, sợi len, lược chải, buồng chỉ và giống vậy, và nơi đây bạn sẽ tìm nó trong len chưa quay, trong sân quay, và trong len ở chỗ người quay, và trong chỉ ở trong sợi ngang phôi ở thợ dệt; trong dầu cải dầu, dầu gallipoli, và có lẽ xà bông, vv trong nhà kho, và trong quần áo ở khung cửi, và trong cửa hàng, hoàn thiện hay dở rang, nhiều hơn 4000 bảng giá trị hh, vậy nên mặc dầu thương nhân vải này nợ 5000 bảng lúc chết, tuy vậy anh mất trong một tình trạng tốt, và có 5000 bảng giá trị tài sản rõ ràng còn để lại cho những đứa trẻ, mọi khoản nợ của anh được trả và dỡ bỏ. Tuy nhiên nó là bằng chứng, cho thấy chính từ ngay khi bắt đầu của tm nhà sản xuất, vốn 5000 bảng của anh, bằng sự giúp đỡ của tín dụng, tăng lên 10000 bảng và anh buôn bán 3 lần trong năm, vậy nên 5000 bảng tạo 10000 bảng vốn và tín dụng, và cùng nhau tạo 30000 bảng, hằng năm quay vòng trong thương mại.

Khi bạn rời khỏi anh để đi tới người giữ nhà kho ở Lodon, nơi bạn gấp đôi và gấp 3 lần nó, tới một cấp độ chưa biết, bởi nhà sỉ Lodon sẽ vào lúc mất vẫn có tín dụng giữa những nhà buôn vải vùng quê cho 10000 bảng hay 15000 bảng thậm chí đến 20000 bảng, song vẫn giữ một tín nhiệm không tì vết cho đến ngày cuối cùng.

Khi anh mất và người quản tài hay người góa phụ đến nhìn vào các thứ, họ hoảng sợ với sự xuất hiện của chính ngay một khối lượng nợ như vậy, và bắt đầu nghi ngờ về khối tài sản của anh sẽ còn lại ở vào lúc kết thúc. Nhưng khi họ tiến tới việc tính toán các sổ sách và kho hàng, họ thấy;:

Các khoản cho vay ngoài có lẽ: 30000 bảng

Trong hàng hóa trong nhà kho: 12000 bảng

Vậy nói gọn, người đã mất hết sức giàu; rằng là nói chỉ duy nhất có giá trị từ 20000 cho đến 30000 bảng, có một thương hiệu lâu đời trong tm, và có một vốn lớn, anh điều hành một cuộc kd rất lớn, có lẽ là cộng hưởng của 60000 bảng hay 70000 bảng một năm; vậy nên của khoản cho vay 30000 bảng đây chính ngay một chút của giao hàng trước trả tiền sau trên 4 tới 6 tháng, và nhiều trong số bên nợ là các thương nhân có vai vế, và những người thanh toán tốt, không khó để thu hồi nợ đủ để xóa mọi khoản nợ cho bản thân anh, người góa phụ và con trẻ nhận một di sản kha khá từ người chồng thương nhân để lại, không trong sự vội vàng đòi phần còn lại mà nó trở về đúng lúc đủ để khiến họ có một cuốc sống sung túc; và về lâu dài tất cả đều được trả hay được trả với chỉ một chút ít mất mát.

Tình hình là như vậy trong việc kd to lớn, nó là cùng tỉ lệ với việc nhỏ hơn; vậy nên trong mọi tm của anh, bạn có thể tính đếm 2/3 khối lượng thương mại của nó dựa trên trên tín dụng; trong sự tính toán đó, giả sử tôi nói nhiều bên trong tầm hiểu biết , bởi trong vài ngành tm 4/5 vốn kd của nó dựa vào tín dụng, và một số còn nhiều hơn.

Mọi thứ kể trên để chỉ ra giá trị vô tận của tín dụng đối với thương nhân, cũng như chính tm; và vì lí do này tôi kết thúc sự hướng dẫn của tôi với chính phần này của thảo luận. Tín nhiệm (uy tín) là món trang sức đáng lựa chọn nhất mà thương nhân đặt tin tưởng vào; nó tốt hơn tiền trên nhiều phương diện; nếu một người có 10000 bảng tiền mặt, anh chắc chắn buôn bán với 10000 bảng giá trị hh, và nếu anh không có tín dụng, anh không thể buôn 1 đồng nào hơn thế.

Nhưng thường xuyên ra sao ta thấy người, bởi chỉ sức mạnh tín dụng của họ, buôn bán tổng giá trị 10 000 một năm, và không có một đồng 4 xu vốn thực sự của bản thân để lại trên thế giới. Hơn thế nữa, tôi có thể nói trong kiến thức bản thân, rằng tôi biết một thương nhân buôn hàng hóa có giá trị 10 000 năm và đứng việc kinh doanh đó hoàn toàn bằng tín dụng cho đến hơi thở cuối cùng, khi đó chết và phá sản cùng một lần; đó là nói, chết một cách bất ngờ và còn nữa khi tài sản được tính toán, còn lại 5000 bảng tệ hơn là không có gì trên thế giới: cách anh gìn giữ tín dụng và giữ cho sự thanh toán đúng hạn lâu dài đến vậy, là điều huyền bí, và là minh chứng tốt cho điều tôi nói trước đây gọi là không có gì trên thế giới lại dựa nhiều vào tín nhiệm nhiều như là tm, vậy không ai biết thật tường tận cách để cải thiện và quản lý tín dụng phục vụ cho lợi ích thực tế của họ, như thương nhân Anh quốc làm; ta có nhiều vd, đặc biệt giữa các nhà băng, cái tôi không có không gian để nói vào lúc này, bên trong thảo luận, mặc dầu nó đặc biệt thú vị.

***

Tôi đã đề cập đến vài lần trong bài viết (tác phẩm) này, tín nhiệm là một quý cô tinh tế và thanh nhã ra sao, dễ dàng ra sao khiến cô xấu hổ và phật ý, và thật khó khăn làm sao để mọi việc khôi phục lại được, một khi cô đã chán ghét và lẩn trốn bạn; đặc biệt trong câu chuyện của thương nhân nọ, người nói với bạn anh trong một quán cafe bình dân rằng anh bị phá sản, và sẽ đóng cửa hàng vào ngày hôm sau. Tôi đã hàm ý ta nên thận trọng ra sao với tín nhiệm của một người, và rằng chúng ta nên chăm lo cho tín nhiệm của người hàng xóm như chúng ta chăm lo cho cuộc đời của anh, nếu không như vậy thì chúng ta sẽ đốt nhà anh và kết quả là đốt luôn cả khu phố.

Để tôi khép tất cả với một từ, rằng nếu nó thật sự có giá trị với anh đến vậy và tất cả bạn bè anh nên thật thận trọng trong những việc có thể gây tổn hại danh tiếng của anh, nhất định tự anh cũng phải rất thận trọng với nó. Người thương nhân mà không là người trông nom [chăm sóc] tín nhiệm của anh như anh làm đối với đôi mắt của mình [giữ danh dự như giữ con ngươi của mắt mình], hay của vợ và con anh, thì  không xứng đáng có tín nhiệm, cũng chẳng giữ được nó dài lâu.

Y như việc tín nhiệm là một quý cô bẽn lẽn, sẽ không dễ để tán tỉnh, do vậy tín nhiệm cũng là một quý cô hết sức tinh tế nhạy cảm; nếu cô bị đối xử tồi, cô biến mất ngay lập tức, và đó là một điều đáng nghi, liệu sau đó, bạn có dành lại được thiện ý của cô một lần nữa hay không.

Vài người có lẽ hỏi: Vậy thì làm sao có chuyện, bởi tín nhiệm thật là một quý cô tinh tế và nhạy cảm, mà thật nhiều tay thô lỗ tán tỉnh và chiếm được cô, và thật nhiều tay ngu ngốc giữ cô lại được thật lâu? Câu trả lời của tôi là, những tay đó thô lỗ ấy thế mà có đủ sự giáo dục tốt để đối xử với cô một cách lịch sự; anh là một tên ngốc đích thực nếu cho phép tín nhiệm bản thân bị tổn hại, và vẫn ngồi đó và im lặng, không vội vàng và sử dụng sự siêng năng tột cùng của bản thân để thanh minh cho danh tiếng và giữ gìn tín nhiệm của anh.

Nhưng câu hỏi chính cho một thương nhân trong trường hợp này và là điều mà tuy [quan trọng như] thế mà tôi chưa nói là: một người cần làm gì để duy trì tín nhiệm? Phương pháp nào mà một thương nhân trẻ cần đi theo, để giành được một phần chia tốt của tín nhiệm trong sự khởi nghiệp, và để gìn giữ và duy trì nó khi đã giành được nó?

Tín nhiệm của mọi thương nhân được giả sử là tốt ngay từ đầu. Anh mà bắt đầu lập nghiệp khi không có tín nhiệm, là một người cùng khổ bất hạnh, thực vậy và có thể được nói là bị phá sản thậm chí trước khi anh khởi nghiệp; bởi điều gì một người có thể làm, bởi bất kỳ điều không may nào trong hành vi của anh suốt thời học việc, hay bởi vài tính cách xấu đi theo anh thật sớm, bắt đầu với một sự phá hoại lên tín nhiệm của anh? Lời khuyên của tôi là một người như vậy đừng khởi nghiệp gì hết; hay nếu anh vẫn muốn làm, hãy lui thời gian lại, cho tới khi vài cách cư xử tốt hơn, trong tư cách một người làm thuê hay một người phụ tá trong vài cửa hàng hay nhà kho của người khác, anh đã hồi phục được uy tín bản thân; hay nếu không thì hãy đi và lập nghiệp ở nơi khác hay một thị trấn xa cách với nơi anh đã được sinh ra; để chắc chắn anh có thể hy vọng hão bản thân khởi nghiệp và tin tưởng anh sẽ hồi phục một danh tiếng đã bị mất.

Nhưng hãy bàn về một thương nhân trẻ khởi nghiệp với một vốn thông thường, có nghĩa là với một tính cách phủ định, rằng anh không làm gì tổn hại tới tên tuổi của bản thân, không điều gì có hại trong cách cư xử của anh và không gì để làm mọi người nghi ngờ anh, khi đó, điều gì là nguyên lý đầu tiên trên đó gầy dựng danh tiếng một thương nhân? Và điều gì anh phải làm?

Câu trả lời ngắn gọn như sau: hai điều thúc đẩy tín nhiệm trong thương mại, và tôi có thể nói, chúng là những điều tiên quyết; cần có vài phụ lục, nhưng những điều sau là cốt yếu:

  • Siêng năng
  • Trung thực

Tôi đã bàn đi bàn lại về cái thứ nhất; cái sau tôi chỉ có một vài từ để nói tới, nhưng chúng thật sự quan trọng; thực vậy, cái tiêu đề đó không yêu cầu bình luận, không cần sự giải thích hay mở rộng thêm: không gì có thể hỗ trợ tín nhiệm, dù cho là tín nhiệm công cộng hay uy tín tư nhân, ngoài sự trung thực; một sự giao dịch đúng hẹn, một tính cách trung thực trong mọi giao dịch. Anh mà từng một lần phá vỡ hoàn toàn sự trung thực của anh, gây tổn hại tín nhiệm của anh, một khi bị gọi là một người đểu giả, và bạn không cần ngăn cấm bất kỳ người nào tin tưởng anh ta.

***

Thậm chí trong công cộng nó xuất hiện cùng một điều. Hãy để bất cứ ai quan sát tín nhiệm công trong hoàn cảnh hiện tại thịnh vượng của nó, và so sánh nó trong khoảng thời gian sau sự kết thúc năm của vua Charles II, sau khi Sở giao dịch bị đóng cửa, Quốc hội xxx xxx và nói gọn, sự tin tưởng vào công bị gãy vụn; ai sẽ cho vay? 7 hay 8% được đưa ra cho sự đoán trước ở thời vua William, mặc dầu không sự gian trá mới nào được đề nghị, chỉ bởi các khoản nợ cũ chưa được trả; và chẳng có  bất cứ người nào cho vay tiền gì hết!

Nhưng, sau một chuỗi dài hành xử công chính và giao dịch đúng hạn, quốc hội khiến tốt mọi quỹ thiếu hụt và thậm chí thanh toán những khoản nợ này cho điều không sự dự trữ nào được tạo, và giống cách tín nhiệm được khôi phục, lòng tin vào công cộng thiêng liêng trở lại, và cách dòng tiền chảy vào Sở giao dịch mà không cần kêu gọi, và ở mức lãi suất 3 hay 4%, thậm chí có cả dòng tiền từ nước ngoài xxx. Ai mà có tín nhiệm không bao giờ thiếu tiền, và tín nhiệm này được thúc đẩy không bằng phương pháp nào khác, cho dù tư nhân hay công cộng, hay cơ thể công của con người, bằng các quốc gia hay các chính phủ, mà bằng tính ngay thẳng và một sự giao dịch trung thực đúng hạn.

Lý do của trường hợp này là rõ ràng như sự khẳng định, nguyên do là trong bản thân nó, không ai cho vay tiền mà không đi kèm với một hi vọng nhận lại gốc cùng với lãi. Nếu người vay trả nó đúng hạn mà không ngập ngừng và xxx, mà không có sự khó khăn, và trên hết không phải ép buộc, kết quả sẽ là gì? Anh sẽ được gọi là một người đàn ông trung thực, anh sẽ có được danh tiếng của một người giao dịch ngay thẳng đúng hẹn. Và điều gì tiếp đó? Tại sao, khi đó, anh có thể mượn lại bất cứ lúc nào anh muốn, anh có thể lấy tiền hay hh, hay bất kỳ thứ gì dựa vào chỉ đơn thuần lời nói, hay ghi chú; trong khi đó người khác phải đưa ra người bảo lãnh, hay xxx, nghĩa là, một sự cầm cố hay thế chấp cho sự bảo đảm, và khó khăn được tin tưởng cho dù cái khác. Đó là tín nhiệm.

Nó không phải tầng lớp trên của con người trao tín dụng cho sự giao dịch của anh, không phải vua, hoàng tử, xxx tất cả là một; một chủ hàng tư nhân sẽ vay tiền dễ dàng hơn nhiều một hoàng tử, nếu tín nhiệm của thương nhân có danh tiếng một người trung thực. Không phải hoàng gia tự nó có thể đưa tín nhiệm cho cái đầu mặc nó, nếu một lần anh mà mặc nó tới nhưng để thế chấp danh dự của anh trong vấn đề của sự thanh toán tiền.

Ai cho vua Charles II vay 50p dựa trên tín nhiệm của lời nói hay giao kèo, sau sự việc Sở giao dịch bị đóng cửa? Từ ngữ hoàng gia bị trở thành một lời chế nhạo và tính cách của nhà vua được định giá như một chuyện vặt giao động, không người nào mạo hiểm trên đó, càng ít hơn nhiều mạo hiểm tiền của anh trên đó.

Trong lúc đầu trường hợp vua William cũng giống vậy, mặc dầu vua không phá vỡ tín nhiệm với bất cứ người nào, song cách họ phá vỡ sự tin tưởng của họ với toàn thế giới bằng sự thiếu hụt của các quỹ, việc trả lãi suất cao và lãi suất tàn hại cho những người hầu hết đều tham lam như xxx, khiến chính phủ trả tỉ suất to lớn và hoang phí về cái họ mua và to lớn xxx về cái họ vay, điều này gây hại công cộng vì thiếu tín nhiệm; cũng không phải là trong quyền lực của toàn bộ quốc gia để cứu chữa việc đó; ngược lại, họ khiến nó tiếp tục trở lên tệ và tệ hơn cho tới khi, như trên đã nói, quốc hội hồi phục nó. Và cách nào đã được làm? Không phải chỉ giống phương pháp một cá nhân phải làm, gọi là hành động một cách Công chính, công bằng và trung thực bởi tất cả cơ thể.

Nhờ đó, tín nhiệm bắt đầu hồi sinh, và khuyếch trương một lần nữa; và việc cho vay nặng lãi, cái ăn bám trên việc kd của nhân loại suy sụp và cuối cùng mọi việc trở lại con đường đúng đắn của nó.

***

Hoàn cảnh cũng xảy ra tương tự như thế với thương nhân; nếu anh thoái thác trong thanh toán, thỏa thuận [trả] ở một thời điểm, nhưng lại trả ở thời điểm khác, phá vỡ lời hứa và danh dự của anh trên con đường kd, anh “ra đi”; không một ai sẽ còn lấy tờ hóa đơn của anh, không người nào còn tin anh nữa.

Kết luận là công khai và rõ ràng: thương nhân không thể nào “quá cẩn thận” đối với tín nhiệm của anh, anh không thể nào mua nó với giá “quá đắt đỏ”, hay là “quá cẩn thận” khi giữ gìn nó: là vô hiệu để duy trì nó bằng sự dối trá và cẩu thả trong kinh doanh; bằng cách phá vỡ sự tin tưởng, từ chối thực hiện thỏa thuận, và những thứ thoái thác tương tự như vậy, vị Quốc vương vĩ đại nhất Châu âu cũng chẳng thể duy trì tín nhiệm của ông.

Không gì khác ngoài sự Trung thực là sẽ hỗ trợ tín nhiệm; công chính, công bằng và cách hành xử ngay thẳng đem lại tín nhiệm, và không gì ngoài sự công chính, công bằng và hành xử đáng kính đó sẽ duy trì nó.

image_pdfimage_print

Trả lời

Điện thoại
Messenger
Zalo
Facebook
Liên hệ