Nghe bài viết
|
Chương 14. Doanh nhân[1] bất hạnh dàn xếp và dàn xếp nợ.
Đó là điều mà chương trước tôi gọi là một sự xen kẽ với việc doanh nhân may mắn nhân nhượng và chấp thuận sự dàn xếp nợ của người khánh kiệt[2].
Doanh nhân bất hạnh đáng thương, đã gánh chịu khó nhọc lâu dài trong sự sốt sắng, và nhận ra rằng có vùng vẫy cũng vô ích, dù anh có cố gắng hay không, anh vẫn phải lụn bại[3]; rằng anh chỉ đang lún xuống[4] sâu và sâu hơn nữa và rằng anh càng cố cầm cự[5], anh sẽ càng còn ít tài sản để anh có thể trả nợ, và càng khó nghĩ, cũng như càng khó khăn hơn để giải quyết – quyết định gọi các chủ nợ tụ tập đúng lúc, trong lúc vẫn còn vài thứ đáng kể để trả nợ cho họ, và trong lúc anh vẫn có vài lời giải thích hợp lý cho bản thân, cho hành vi của anh, rằng anh không bị khiển trách vì việc sống trên sự tước đoạt[6] và tiêu dùng tài sản của họ; và do đó, hài lòng với luận điểm rằng càng kéo dài, càng đặt ngày đen tối ra xa khỏi anh, càng tăng thêm gánh nặng lên vai mọi người khi ngày đen tối đó đến; tôi nói, anh quyết định không đi xa hơn nữa, và với một tình thân hữu, anh nói chuyện và chuẩn bị tư tưởng cho họ, sau đó, tốt nhất là dùng văn bản, trình bày tình trạng tài chính của anh rõ ràng trước họ.
Trình bày tình trạng bản thân với chủ nợ
Thứ nhất, anh cam đoan với họ rằng anh không lãng phí tài sản của mình, bởi thói trụy lạc[7] và buông thả[8], hay bởi những chi tiêu bừa bãi và xa xỉ, bởi hoang phí và những thứ tương tự.
Thứ hai, anh trình bày việc anh gặp phải một sự tổn thất to lớn, mà anh không thể tránh khỏi; hơn nữa anh không thể khắc phục được ảnh hưởng nghiêm trọng của việc này.
Thứ ba, rằng anh có thể cầm cự[9] thêm một thời gian dài nữa, nhưng anh ý thức được rằng nếu anh làm vậy, sẽ chỉ âm thêm vào vốn- cái suy cho cùng, hoàn toàn không phải của anh; và anh quyết định không tiêu phí thêm một phần nào vốn nữa như việc anh đã mất những phần khác.
Thứ tư, rằng anh sẵn sàng trình[10] ra cho họ sổ sách của anh và trao trả mọi đồng bạc vào trong tay họ, để họ có thể nhìn nhận rằng anh đã hành động bổn phận của một người trung thực. Và
Thứ năm, rằng dựa vào việc làm của anh, họ sẽ thấy rằng còn lại tài sản, hàng hóa và các khoản nợ tốt đủ để thanh toán cho họ 15 shillings một pound; sau đó, khi anh trình bày rằng họ đang có trước mặt một bản kê khai trung thực và chính xác về mọi thứ, anh hi vọng họ sẽ trao cho anh sự tự do, rằng anh có thể cố kiếm miếng cơm và để nuôi sống gia đình anh theo cách tốt nhất anh có thể; và nếu khả thi, để trả phần còn lại của khoản nợ.
Thái độ của chủ nợ với người mắc nợ
Bạn thấy tôi trên mọi phương diện đề nghị doanh nhân bất hạnh đáng thương thật trung thực và biểu hiện bản thân sao cho làm hài lòng chủ nợ; rằng anh trình bày rõ ràng với họ tình trạng thực tế của anh và trình ra sổ sách của anh và các tài liệu để chứng thực và xác nhận cho mọi phần của bản kê khai của anh.
Dựa vào lời đề nghị anh trung thực đưa ra một cách chân thành, và tính đến tình trạng của bản kê khai của anh khá tích cực[11], có thể trả 15 Shillings trên 1 pao, điều gì và ai ngoài một lũ người nóng nẩy tàn bạo sẽ từ chối một người như vậy? Điều gì họ bị gọi, điều gì họ sẽ nói về bản thân, nếu họ từ chối một sự dàn xếp nợ như vậy và tiếp tục đầu đơn yêu cầu phá sản[12] một người như vậy? Tôi chưa bao giờ biết dù chỉ một người, trong một tình huống như vậy, bị chủ nợ từ chối; và rằng họ cố kéo dài thời gian[13], cho tới khi họ đều sung sướng để chấp nhận một nửa số tiền lúc ban đầu họ nói phải được trả cho họ: vậy có lẽ họ được thỏa mãn, khi từ chối lời khuyên bổ ích như vậy và thời cơ để chấp thuận một lời đề nghị tốt, khi nó được đưa ra trước họ. Nhưng tôi quay trở lại với người mắc nợ.
Kê khai tài chính của người mắc nợ
Khi anh nhìn vào trong sổ sách của anh, nhận thấy bản thân đi xuống[14], vận may của anh mất, và phần vốn vay trong tay anh bị lãng phí một phần và vẫn đang hao mòn dần, việc kinh doanh thiếu thốn vốn trầm trọng và đang sụt giảm, và chi tiêu gia đình và tiền thuê nhà to lớn; vậy anh kê khai toàn bộ khoản mục như sau:
- Vốn chủ sở hữu:
- Tiền mặt của cha tôi (tồn tại như vốn của tôi) để bắt đầu kinh doanh[15].
- Tiền mặt cha vợ, là phần của vợ tôi.
- Đồ đạc trong nhà, đĩa, … của tất cả.
- Lợi nhuận của thương mại trong 10 năm, cụ thể trong bảng cân đối hằng năm của nhật ký.
- Khoản nợ ngoại bảng tốt, cụ thể ghi trong sổ cái.
- Hàng hóa trong nhà kho tính theo chi phí trực tiếp [là tổng hợp của chi phí nguyên liệu và chi phí lao động trực tiếp phát sinh từ quá trình sản xuất hàng hoá hoặc cung cấp dịch vụ].
- Đồ kim loại mạ và vài đồ trang sức nhỏ của vợ tôi để lại, và cùng những đồ đạc trong nhà đã cũ gộp lại.
- Khoản chênh lệch bất động sản bảo đảm.
- Vốn vay:
- Thua lỗ bởi các khoản nợ xấu trong thương mại, trong năm 1715
- Thua lỗ bởi vốn South Sea, 1720
- Thua lỗ trong thương mại, 1721
- Chi phí hoạt động, bao gồm thuế trong mười năm, cụ thể ghi trong Sổ tiền mặt
- Tiền thuê nhà 50 Bảng/ năm
- Các khoản tín dụng nợ lặt vặt, như bảng cân đối ghi rõ.
Các khoản mục này được liệt kê để khiến anh hiểu rõ tình trạng hiện tại và điều gì anh nên làm: dựa trên tình trạng của cái khoản mục nào anh có thể thấy tai họa nhấn chìm mọi vận may của anh và vợ anh, và nó là một gánh nặng ngàn cân, còn tệ hơn là trắng tay ở trên cuộc đời; và rằng anh bị ép buộc phải sống cùng nhà vì lợi ích của việc kinh doanh và kho hàng, mặc dầu tiền thuê rất đắt, kinh doanh suy sụt, uy tín suy giảm, và [chi phí sinh hoạt] gia đình anh thật nhiều, anh thấy hiển nhiên anh không thể tiếp tục và rằng nó sẽ chỉ mang kết quả từ xấu đến xấu hơn; và trên hết, tâm trí anh thật rối bời khi nghĩ tới việc anh đang tiêu dùng tài sản của người khác, và rằng miếng bánh anh đang ăn không phải của bản thân, anh quyết tâm gọi chủ nợ đến cùng họp mặt, đặt ra trước họ tình trạng thực tế của anh, và cậy nhờ vào lòng nhân từ của họ cho phần việc còn lại.
Bản kê khai tình trạng hiện tại và vận may trong quá khứ đã được công nhận như nó là, và xuất hiện ra như trên kia, còn kết quả như sau, gọi là, anh không có đủ tiền để trả mọi chủ nợ, mặc dầu nợ của anh chứng tỏ đều tốt, và hàng hóa có trong kho nên được định giá đầy đủ bằng giá thành của chúng, cái giá trị phụ thuộc đối với các điều kiện ngẫu nhiên hằng ngày, thêm vào các lý do mà gây áp lực cho anh trước khi đưa ra một sự đề nghị chuyển giao cho chủ nợ cả hàng hóa và nợ của anh, và trao lại toàn bộ chúng vào tay họ.
Các khoản nợ và có của người mắc nợ
Tình trạng tài chính của anh, các khoản nợ và có của anh, liệt kê ra như sau:
Các khoản nợ tốt, như ghi trong bảng cân đối, là 1375,8
Hàng hóa trong kho 672,12
Khoản nợ phải trả, như trong cùng bảng cân đối ghi rõ, là 3036
Khoản mục này đến 15 Shillings trên Pound là tỉ lệ trên khoản nợ của anh, nếu chủ nợ vui lòng chỉ định một người ủy nhiệm hay ủy thác[16] để bán hàng hóa, và thu hồi các khoản nợ, anh sẽ sẵn sàng giao nộp toàn bộ vào trong tay họ, hi vọng họ sẽ, như một thiện ý, đưa cho anh các vật dụng gia đình, như đã liệt kê trong bản kê khai, cho gia đình anh sử dụng, cùng với sự tự do của anh, để mà anh có thể tìm kiếm ra nghề nghiệp kiếm miếng cơm.
Phương hướng xử lí nợ của hai bên, chủ nợ và mắc nợ
Bản kê khai rõ ràng, các sổ sách cân bằng[17] đúng như vậy, và người mắc nợ biểu hiện mình đã hành động một cách công khai và ngay thẳng[18], gặp chủ nợ và sau đó giữa họ có một vài bàn bạc[19], chủ nợ đồng ý chấp nhận đề xuất của anh và người mắc nợ là một người tự do ngay lập tức, làm trong sạch uy tín[20], mở cửa hàng trở lại với gấp bội sự thận trọng và chuyên tâm trong kinh doanh, anh hồi phục lại trong một ít năm và trở lên giàu có; khi đó, vẫn là con người trung thực, anh gọi mọi chủ nợ lại lần nữa, nói với họ anh không gọi họ tới để lần thứ hai dàn xếp nợ, mà nói với họ, rằng nhờ có phúc lành của Chúa và sự siêng năng của bản thân, anh đã dành dụm đủ để anh có khả năng, và giờ anh quyết định trả họ số còn lại của khoản nợ cũ, và việc làm đó tương ứng với sự hân hoan to lớn của chủ nợ, với danh dự to lớn của anh, và với việc khuyến khích mọi con người trung thực cùng lấy việc làm đó làm một thước đo tiêu chuẩn. Đúng là điều này không thường xuyên xảy ra, nhưng vẫn có, và tôi có thể kể tên một vài trường hợp bên trong hiểu biết của bản thân tôi.
Người mắc nợ trung thực chỉ có thiệt thân?
Nhưng đến đây, nảy sinh một sự phản đối, như sau: Đúng, người này rất trung thực, và chủ nợ có nhiều lý do để mà cảm thấy hài lòng với hành xử đúng đắn của anh; nhưng tất cả mọi người đều bị ràng buộc phải làm như vậy, cởi sạch quần áo để bản thân trần truồng? Có lẽ người này cùng thời điểm đó phải nuôi sống gia đình, và chả nhẽ anh không có “khoản nợ chính đáng[21]” đối với họ, mà lại chỉ cầu xin được giữ lại đồ gia dụng cho gia đình khốn khổ của mình, như một của bố thí? và cũng không công bằng nếu anh không có miếng ăn, nếu anh trả lại chủ nợ 10 shillings trên Pound và lấy phần còn lại cho bản thân, khi đó anh tự dành trước cho bản thân một khoản tiền đủ để hỗ trợ bản thân trong bất kỳ nghề nghiệp nào mới?
Câu trả lời cho điều này là ngắn gọn và đơn giản, và không người mắc nợ[22] nào có thiệt hại khi đi theo đường lối đó, bởi nếu không thế thì con người có lẽ khiến mọi việc trở lên khó khăn ở nơi chẳng có gì; việc thường xuyên quan sát những quy tắc chặt chẽ của sự công bằng và trung thực sẽ vạch ra con đường cho anh.
Người mà đang hiếu hụt vốn và tài sản của anh sụt giảm tới một 1000 pound bởi thua lỗ, … nó là hiển nhiên mọi thứ anh để lại là tài sản đích thực của chủ nợ, và anh không có quyền với dù chỉ một đồng shilling trong đó; anh nợ điều đó từ họ, đó là một khoản nợ công bằng với họ, và anh nên thanh toán nó một cách công bằng, bằng cách trao mọi thứ vào tay họ, hay chí ít đề nghị làm như vậy.
Ấn định cụ thể khoản nợ phải trả
Nhưng để đặt trường hợp này trên một khía cạnh mới; anh có nghĩa vụ để đưa ra một đề nghị như trên, đặt mọi tài sản của anh, sổ sách và hàng hóa vào trong quyền lực của họ, vậy anh có thể thêm một sự lựa chọn với họ, nếu họ không nghĩ bản thân thích hợp để gánh lấy lo lắng hay rơi vào rủi ro của việc thu hồi nợ và bán hàng hóa, những việc có lẽ khó khăn, nếu như họ cho phép anh thực hiện những việc đó, anh sẽ thực hiện để trả họ … shillings trên Pound và ngăn ngừa rủi ro của cả việc thu hồi các khoản nợ và thanh lý hàng hóa.
Như vậy anh để chủ nợ chọn lựa, nếu họ chấp nhận đề xuất về một tổng số tiền nhất định như thỉnh thoảng tôi biết họ chọn làm vậy, hơn là gánh lấy phiền muộn của việc chọn một người ủy quyền và gánh chịu rủi ro của các khoản nợ, khi đặt tranh chấp trong tay của luật sư để thu hồi nợ, còn đối với hàng hóa, tài sản, để bán chúng, họ cần thuê định giá viên; nếu giả sử, họ chọn điều này, và đề nghị sẽ giải trừ nghĩa vụ của người mắc nợ khi thanh toán, giả sử 10 hay 12 shilling trên pound, trong một khoảng thời gian nhất định hay đưa ra vật đảm bảo cho sự thanh toán; khi đó, thực vậy, người mắc nợ được trút bỏ gánh nặng lương tâm, có thể hợp pháp và trung thực lấy phần còn lại như một món quà được trao cho anh từ chủ nợ về việc thực hiện công việc, hay đảm bảo số còn lại của khoản nợ của họ, tôi nói, người mắc nợ có thể làm điều này mà không hề phải cắn dứt lương tâm.
Người mắc nợ gian dối và thách thức chủ nợ
Nhưng nếu không đặt nó vào trong sự lựa chọn của chủ nợ, nó là một sự cưỡng ép trên họ nếu đề nghị bất kỳ điều gì ít hơn dù chỉ một đồng fathing so với số tiền mà anh có thể trả; và đặc biệt là khi ngụy tạo[23] làm ra vẻ tổng số tiền trả nợ đề xuất như vậy là mức tối đa, và như là thông thường, cam đoan rằng nó là số tiền tối đa có thể trả (thực vậy, mọi đề nghị dàn xếp nợ là lời cam đoan rằng người mắc nợ không có khả năng trả thêm chút tiền nào nữa). Tôi nói, đề nghị như vậy, và tuyên bố anh đã đề nghị trả số tiền nhiều nhất có thể, và giá trị ngang bằng với số tài sản của anh đã để lại, và nếu tài sản của anh có giá trị nhiều hơn thế, khi đó anh là một kẻ lừa đảo; bởi anh đang hành động giống như một người mà đứng trong chiến hào chống lại chủ nợ, đưa ra đề nghị và nếu chủ nợ không nghĩ rằng nó phù hợp và không chấp nhận nó, họ cứ việc dùng phương pháp nào mà họ nghĩ có thể thực hiện để lấy được nhiều tiền hơn; nói cách khác, anh công khai thách thức đạo luật và lệnh phá sản[24], và bất kỳ việc kiện tụng nào khác: giống một thị trấn bị bao vậy, mà đề nghị đầu hàng có điều kiện và chỉ quy phục dựa trên những điều khoản như vậy, như vậy; hàm ý rằng nếu những điều khoản như vậy không được chấp nhận, đơn vị đóng quân sẽ phòng thủ và chống cự tới giọt máu cuối cùng, sẽ làm kẻ tấn công tổn hại mọi mặt trong khả năng của họ.
Giờ, “tối hậu thư” của một thị trấn bị bao vây, tôi nói, có lẽ hợp pháp và công bằng nhưng một người mắc nợ hành xử như vậy với chủ nợ, thì lại hoàn toàn khác: bởi, như tôi đã nói trên kia, người mắc nợ không có quyền sở hữu tài sản mà anh đang có trong tay, chúng là hàng hóa và tài sản của chủ nợ; nếu cứ trì hoãn chống lại chủ nợ, giữ lại tài sản của họ bằng cách cư xử hung bạo và khiến họ chấp nhận lấy về một phần nhỏ của khoản nợ, trong khi người mắc nợ có khả năng tài chính lớn hơn và có thể trao trả nó cho chủ nợ, việc làm này không công bằng, lại càng thiếu trung thực và vô lương tâm; nhưng nó còn xấu xa hơn nữa khi người mắc nợ làm điều này, và cùng lúc đó tuyên bố rằng khoản tiền trả nợ đó là khoản tối đa có thể trả; điều này hèn hạ hơn bởi nó không đúng sự thật và thêm sự lừa dối vào những sự bất công khác.
Lương tâm của người mắc nợ
Tôi đã phát biểu trường hợp này một cách rõ ràng, về phía hành vi của người mắc nợ; và thực vậy, phương cách thỏa thuận xử lý nợ này đặt mọi thứ ra trước chủ nợ và đặt chúng vào bên trong quyền lựa chọn của họ; đó dường như là một phương pháp rất thích hợp cho sự khuây khỏa của người mắc nợ, người đang bị cuộc đời đưa đẩy, quăng ném và chán nản với gáng nặng của số phận; và nó có thể, còn kèm theo với sự khiển trách của lương tâm anh, rằng anh đã không hành động trung thực trong việc trình ra tài sản của chủ nợ và khiến những gia đình khác gánh chịu tổn hại vì anh, và có lẽ các gia đình này cũng đang khốn khổ- Tôi đã nói rồi, phương cách từ bỏ mọi thứ với một ước muốn duy nhất và trung thực nhằm tạo được mọi sự thỏa mãn có thể cho chủ nợ, làm lành sự yên bình[25] bị phá vỡ của anh, cái hoàn cảnh trước đó; bởi bằng việc làm tất cả mọi việc trong khả năng, anh trong khả năng bản thân sửa chữa những lỗi lầm xảy ra trong quá khứ, tôi hàm ý như với một con người; và họ bị thuyết phục bởi sự chân thành này, cách cư xử ngay thẳng này, để trao cho anh phần thưởng của sự trung thực và hào phóng xóa miễn cho anh phần còn lại của khoản nợ.
Đây là một sự khác biệt hiển nhiên với người mắc nợ, về phương diện lương tâm, giữa việc chuyển giao mọi tài sản hay di sản[26] của anh cho chủ nợ nhằm thanh toán nợ và đề nghị dàn xếp[27], trừ phi, như tôi đã nói, sự dàn xếp được đặt vào trong sự chọn lựa của chủ nợ. Bằng việc chuyển giao toàn bộ tài sản, người mắc nợ công nhận quyền của chủ nợ đối với mọi thứ anh sở hữu, và trao nó ra cho họ như của bản thân họ, đặt nó trong quyền lực đầy đủ của họ để sắp đặt nó theo cách họ thấy hài lòng.
Đứng cho vay, quỳ đòi nợ?
Nhưng, bằng một sự dàn xếp nợ, người mắc nợ, như tôi đã nói ở trên, đứng trong chiến hào chống lại chủ nợ, và giữ tài sản của họ trong bàn tay anh, ra điều kiện đầu hàng với họ, với thanh kiếm trong tay, nói với họ anh không thể trả cho họ nhiều hơn, trong khi có lẽ, và đó là trường hợp thường xuyên xảy ra, khá hiển nhiên rằng điều kiện của anh có thể đưa ra nhiều tiền hơn. Giờ cứ giả sử chủ nợ ưng thuận những đề xuất này; và mặc cho sự tự nguyên được ngụy tạo, rõ ràng rằng sự ép buộc là nguyên nhân của chấp thuận đó và chủ nợ đồng ý làm theo, chấp nhận kế hoạch, dựa vào giả định rằng không thể có tình trạng nào tốt hơn. Đó là ngôn ngữ minh bạch của sự viêc, bởi không ai chấp nhận ít hơn anh nghĩ anh có thể lấy: nếu anh tin anh có thể có nhiều hơn, anh sẽ nhất định lấy nó nếu anh có thể.
Có thể tự ý dàn xếp nợ được không?
Và nếu người mắc nợ có thể để trả một Shilling nhiều hơn số tiền anh đề nghị trả, đó là một sự lừa bịp, một sự gian trá rành rành, và thực tế anh đang ăn cướp chủ nợ. Nhưng trong một sự chuyển giao, trao nộp, trường hợp là thay đổi về mọi mặt; người mắc nợ nói với chủ nợ: “Quý ông, đây là một bản kê khai đầy đủ và trung thực mọi tài sản tôi còn lại; chúng là của anh và chúng ở kia; tôi sẵn sàng đặt chúng vào trong tay anh; hay trong tay của bất kỳ ai anh chỉ định để nhận nó, và tất cả dựa vào lòng khoan dung của anh”. Đây là mọi thứ mà một người mắc nợ có thể làm và do vậy là trung thực chân chính; liệu cái phương pháp mà làm sa sút anh có trung thực nhất hay không, là một câu hỏi tự nó. Nếu trong sự chuyển giao này anh thấy chủ nợ mong muốn hơn là từ chối sự dàn xếp nợ, và họ sẽ tình nguyện tham gia vào một đề xuất như vậy, khi đó, như trên, họ phán xét tính công bằng của việc dàn xếp nợ và năng lực của người mắc nợ để thực hiện nó, và trên hết, về điều anh có thể hay không thể thu được bởi việc dàn xếp nợ; nếu họ chấp nhận một sự dàn xếp nợ như vậy, thay vì giao nộp tài sản của anh, khi đó trường hợp đổi khác toàn bộ, và người mắc nợ đã làm trọn bổn phận trong lương tâm, bởi chủ nợ có một lựa chọn công bằng, và sự dàn xếp nợ là kế hoạch của họ dành cho người mắc nợ, hơn là đề xuất của người mắc nợ với họ.
Tương lại mở ra cho người mắc nợ hành xử trung thực
Do đó, tôi nghĩ, tôi đã phát biểu trường hợp của Công chính[28] và lương tâm về phía người mắc nợ, và làm quang đãng con đường của anh, trong trường hợp của sự cần thiết, để dừng việc kinh doanh, rằng anh có lẽ phá sản mà không làm tổn thương lương tâm mình, cũng như vận mệnh của anh; và anh mà nghĩ đã đến lúc phải hành động như vậy, sẽ đi ra với danh tiếng của một người trung thực, và cùng với thiện ý của chủ nợ để bắt đầu lại lần nữa, với bất kỳ điều gì anh có thể có, như với vốn chẳng hạn; và thỉnh thoảng thiện ý tốt hơn với anh hơn cả vốn, và nó đã vực dậy đựơc nhiều thương nhân thất bại, để mà kết cục về sau của anh tốt hơn khởi đầu của anh.
[1] Tradesman: Nhà kinh doanh; Thương nhân
[2] Insolvent: Vỡ nợ, Khánh tận, Phá sản
[3] Break: Suy tàn
[4] go backward
[5] hold out
[6] spoil
[7] Vice: Thói xấu xa, thói vô đạo đức; Đồi bại
[8] Immorality: Phóng đãng; Đồi bại
[9] Stand out
[10] Show: Phô bày
[11] comes out so well: Kết quả tốt đẹp, tích cực
[12] commission of bankrupt
[13] Hold out
[14] Declined: Suy tàn, suy sụt
[15] Trade
[16] assignee or trustee
[17] agreeing
[18] Fairly
[19] Consultation: Tính-liệu cùng nhau để giải-quyết một việc gì.
[20] gets fresh credit
[21] justice
[22] Debtor: Con nợ, người vay nợ, phụ trái; Creditor: Chủ nợ, người cho vay, trái chủ
[23] Pretend:
[24] commissions of bankrupt
[25] Peace: Trật tự
[26] estate
[27] composition
[28] Justice: Công lý, công bằng