Nghe bài viết
|
Văn phong thương mại
Trong chương trước, tôi đặt tư tưởng vào việc hướng dẫn nhà buôn trẻ trong việc viết thư từ với việc đề nghị giao dịch và trả lời các đề nghị, và đặc biệt về phong cách thư từ thương nhân, mà tôi gợi ý nên là rõ ràng, dễ hiểu và tự do trong ngôn ngữ, và trực tiếp biểu đạt mục đích nhắm tới. Giờ tôi rời qua chủ đề xa hơn một chút, như tôi nghĩ nó là hữu ích trong phần khác của thư tín nhà buôn.
Tôi có lẽ phải có vài lời biện bạch bởi việc hối thúc nhà buôn viết theo một kiểu cách rõ ràng và dễ hiểu; để tôi thêm vào rằng nhà buôn không cần cảm thấy bị xúc phạm bởi lời khiển trách của tôi, như nó là, một cách viết dễ dàng giản dị và chất phác, giản dị và ngôn ngữ thân thuộc là vẻ đẹp của lời nói nói chung, và là xuất xắc của mọi loại văn phong, trong bất kỳ chủ đề nào, hay với bất kỳ ai mà chúng ta viết và nói với. Kết thúc của lời nói, người nghe có lẽ hiểu ý nghĩ của người nói; chắc chắn rằng lời nói, hay cách nói, dễ hiểu nhất, là tốt nhất. Nếu bất kỳ ai hỏi tôi, cái nào được giả sử là kiểu hay ngôn ngữ hoàn hảo nhất, tôi sẽ trả lời, rằng đó là khi một người nói với 500 người, với đủ loại năng lực phổ biến và đa dạng, ngoại trừ người ngu ngốc và bị điên, mất trí, tất cả đều hiểu trong cùng cách thức với người khác, và trong cùng cảm thức mà người nói có ý định diễn đạt để được thấu hiểu, điều này chắc chắn là kiểu ngôn ngữ hoàn hảo nhất.
Mọi cách nói ngoại lai, tối tăm và mơ hồ, các từ ngữ màu mè, và như tôi nói trong chương trước, sự cô gọn hay từ cộc lốc, chúng là ngu xuẩn và không thích hợp trong kinh doanh, cũng là thế trong bất kỳ việc nào khác; từ ngữ khó hiểu và màu mè phong cách trong kinh doanh là giống giọng văn khoa trương trong thơ ca, một loại của sự mài giũa vô nghĩa, và không gì có thể nhiều tức cười hơn thế.
Sự chuẩn xác của cách viết trong kinh doanh bao gồm chủ yếu trong việc đưa ra tên gọi cho mọi loại hàng hóa đang được giao dịch, bởi đây là những thuật ngữ nhất định trong ngôn ngữ thương mại, là cái được nhìn nhận như khuôn phép to lớn nhất, và không có những thuật ngữ đó, thư tín bạn viết sẽ tối tăm và nhà buôn sẽ không hiểu bạn.
Do đó các thuật ngữ được thừa nhận rộng rãi trong kỹ nghệ, trong mọi ngành kinh doanh đặc thù, là được tôn trọng và tuân theo, cái tôi sẽ nói khi thích hợp, rằng khi tôi nói về cách viết dễ hiểu trong lĩnh vực kinh doanh, nó phải được hiểu với một sự cho phép vì tất cả những điều này và một nhà buôn không chỉ không được phép để dùng chúng trong kiểu cách của anh mà còn không thể viết hợp lý mà không có chúng, sẽ là một sự xuất sắc đặc biệt ở nhà buôn nếu có thể biết mọi thuật ngữ thuộc kỹ thuật- mỹ nghệ trong từng nghành kinh doanh, để có thể nói hay viết với bất kỳ nhà sản xuất chế tạo hay thợ thủ công nào trong chính “thổ ngữ” của anh, và nó là cần thiết như là với một người đi biển hiểu biết tên của mọi thứ thuộc về một con thuyền.
Điều này, do đó là khó hiểu khi tôi nói, rằng nhà buôn nên viết rõ ràng và đơn giản, bởi những thứ này thuộc về, và là một phần của ngôn ngữ thương mại.
Nhưng thậm chí những thuật ngữ của kỹ nghệ, hay cách diễn đạt theo phong tục/ thói quen cũng không nên được sử dụng với sự màu mè và với sự lặp thừa, ở nơi chúng là không cần thiết.
Nhà buôn cũng không nên viết những từ ngữ khác thường, mặc dầu nó là thuộc lĩnh vực kinh doanh của anh, tới bất kỳ ai khác, người mà anh biết hay có lý do để tin, không hiểu chúng. Tôi khuyên anh không nên viết những thuật ngữ như vậy, bởi nó biểu hiện một loại của sự khoe khoang, và một sự hoan hỉ trên sự ngu dốt của người đọc, trừ phi ở chính cùng thời điểm đó, bạn thêm vào một sự giải thích các thuật ngữ đúng chỗ, để đảm bảo nội dung thư có thể hiểu được với người chúng được gửi tới.
Một nhà buôn, trong những trường hợp như vậy, giống một mục sư, nên làm ngôn ngữ của ông phù hợp với thính giả của ông; và nó sẽ nực cười cho một nhà buôn khi viết một lá thư lấp đầy với tính riêng biệt của điều này hay điều kia của ngành thương mại, mà ngành thương mại đó anh biết người đọc có ít kiến thức về nó, và thuật ngữ mà họ không quen thuộc, như việc một bộ trưởng trích dẫn và lặp lại hàng đống ngôn ngữ Hi lạp và Latin, trong một nhà chùa miền quê, giữa một đám dân cày và nông dân. Cũng vậy, một lính thủy, viết thư cho một bác sĩ phẫu thuật, nói anh có một sự phồng trên mặt đông bắc của mặt anh rằng về phía gió, chân bị đau bởi một vất thâm, anh không viết ngắn gọn, rằng anh luôn đau gót mạn phải khi anh đi bộ, và chạy về phía hướng gió cho tới khi anh thường bị ép phải mắc cạn; do đó anh muốn bác sĩ đưa ra vài chỉ dẫn cách để bản thân vào một dáng điệu đi thuyền trở lại. Mọi điều mà phẫu thật viên hiểu ít hơn so với thực tế anh có một vết sưng tấy ở mặt và vết thâm tím ở chân.
(Còn tiếp)